"Tôi không có gì để nói cả... chuyện đã như vậy rồi... mọi người cứ bàn tiếp đi, tôi đi trước đây."
Nói xong, Tô Ngự đứng dậy đi.
"Tô Ngự hôm nay kỳ lạ quá..." Đường Xuyên nói.
"Có phải anh ta định từ bỏ Miên của tôi rồi không?" Chu Linh Linh mím môi hỏi.
"Không có chuyện đó đâu, tôi hiểu cậu ấy, cậu ấy chắc chắn đang muốn cứu Hoắc Miên tới phát điên."
Tối đó, sau khi tan làm, Tô Ngự lái xe về nhà họ Tô ăn cơm.
Bên bàn cơm, ông Tô vẫn tiếp tục lải nhải chuyện hôm qua, Tô Ngự cũng không nhiều lời phản bác.
Bà Tô liên tục gắp thức ăn cho con trai: "Con ăn nhiều vào."
"Tiểu Ngự, lát nữa ăn xong cơm chơi cùng ông ván cờ."
"Vâng." Tô Ngự hiếm khi lại đồng ý.
Trong phòng chơi cờ nhà họ Tô.
Tô Ngự bày xong bàn cờ, bèn nói: "Ông nội, bắt đầu được rồi."
Ông cụ Tô bước lại nhìn bàn cờ, ngẩn ra: "Thằng nhóc này, cháu bày cờ thế gì đây?"