"Em phải đi với tôi." Thái độ của người đàn ông rất cương quyết.
"Tôi nói cho anh biết, nếu chị tôi xảy ra chuyện gì, thì chuyện giữa tôi và anh..." Lục Yên còn chưa nói xong thì anh ta đã trả lời, giọng lạnh như băng: "Yên tâm, chị em sẽ không sao cả, dù em không tới thì cũng sẽ có rất nhiều người cứu cô ta. Bây giờ em nên tự lo cho bản thân đi, ngay cả bản thân cũng khó đảm bảo, còn đi lo cho người khác."
"Bao nhiêu năm nay, tôi vẫn luôn sống trong cảnh bị đuổi giết và đuổi giết, tôi đã quen rồi, còn lo lắng gì nữa?"
Lục Yên khinh thường...
"Nếu tin tức của em nhanh nhạy như vậy, thì chắc em đã biết Ian tới thành phố C rồi chứ?"
"Cái gì?" Lục Yên trợn tròn mắt nhìn Kiều Phi.
"Xem ra em không biết chuyện này."
"Anh ta... đến đây lúc nào?"
"Ba tiếng nữa máy bay sẽ hạ cánh... Bây giờ em còn chắc là em không đi nữa không?"
"À..."