"Cậu nói... gì?" Tô Ngự kích động kéo cổ áo Cao Nhiên, trừng mắt hỏi.
"Ba ngày sau xử tử hình, sáng ngày mai sẽ tuyên án. Tình huống của Hoắc Miên khá đặc biệt, bởi vì cô ấy tự thú cho nên không cần thẩm tra thêm mà chung thẩm luôn... Đương nhiên, cô ấy bị xử tử nhanh như vậy thì chắc chắn có liên quan đến thị trưởng Tống."
"Mẹ nó..." Tô Ngự thở hổn hển chửi thề.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest đi vào.
"Tôi là luật sư của tư lệnh Tô, tôi muốn bảo lãnh cho cậu Tô." Người đàn ông tỏ thái độ thanh cao.
Cảnh sát vừa nghe nói là luật sư của tư lệnh Tô thì thái độ đã mềm hẳn ra...
"Tô Ngự... anh đừng như vậy, anh như vậy cũng không làm nên trò trống gì. Bây giờ chúng ta phải tỉnh táo, cứu Hoắc Miên mới là nhiệm vụ quan trọng nhất. Ý của tôi là mọi người nên họp lại một chỗ bàn bạc, vừa lúc Chí Tân cũng trở lại... Ngoài ra, chúng ta có thể tìm Tần Sở, tiến sĩ Tưởng, mọi người cùng bàn với nhau rồi sẽ có cách thôi."