"Tô Ngự, cậu điên rồi... Đây là nơi công cộng." Hoắc Tư Khiêm nằm trên đất nhìn Tô Ngự.
Tô Ngự đè Hoắc Tư Khiêm xuống đất, nắm đấm rơi xuống như mưa, hoàn toàn không chừa một chút tình cảm nào.
"Thằng khốn nạn, tao thích đánh mày ở nơi công cộng đấy thì sao, xem mày còn đeo cái mặt nạ giả dối đáng ghét đó nữa được không... Đồ cầm thú khoác da người... Dù thế nào tao cũng không ngờ rằng mày thà hủy hoại Hoắc Miên, chứ không muốn thấy cô ấy hạnh phúc chứ..."
Nói xong, Tô Ngự lại đấm thêm một cú vào mặt Hoắc Tư Khiêm...
Hoắc Tư Khiêm hoàn toàn có thể đánh lại để tự vệ.
Nhưng... anh ta không hề.
Anh ta chỉ nằm trên đất, để mặc Tô Ngự đánh, giống như một kẻ yếu.
"Ha ha... Thì ra là vì Hoắc Miên... Thảo nào cậu tức giận như vậy, nhưng cậu làm nhiều điều vì Hoắc Miên như thế thì cô ấy sẽ yêu cậu sao?" Hoắc Tư Khiêm cười châm chọc.