Tần Sở đứng dậy, vừa đi ra cửa, chợt thấy sau cổ mình tê rần.
Sau đó anh nhìn Rick với ánh mắt không thể tin được: "Rick… không ngờ cậu…"
Chưa nói xong, Tần Sở đã té xỉu xuống đất.
"Xin lỗi, tôi không thể nhìn cậu đi chịu chết. Tôi đã đồng ý với Hoắc Miên bảo vệ cậu an toàn."
Rick nhìn Tần Sở nằm trên đất lẩm bẩm.
Anh ta không muốn dùng thuốc mê với Tần Sở, nhưng hết cách rồi. Tần Sở quá cố chấp.
Rõ ràng anh muốn liều mạng với Hoắc Tư Khiêm.
Rick cũng từng yêu, anh ta hiểu suy nghĩ của Tần Sở.
Dù có phải tan xương nát thịt, cũng phải cho Hoắc Miên một tuổi già vô lo vô nghĩ.
Đó là vì Tần Sở quá yêu Hoắc Miên, không nỡ để cô phải tổn thương.
Có điều Rick lại nghĩ, nếu mất đi Tần Sở, thì Hoắc Miên sống an ổn đến già kiểu gì?
Cô ấy sẽ vui sao? Đương nhiên không. Cô ấy chắc chắn sẽ sống quãng đời còn lại trong đau khổ kể từ lúc mất đi Tần Sở.
"Ông chủ, xử lý ngài Tần thế nào đây?"