"Tạm thời vẫn chưa, không biết họ định thẩm phán luôn hay đưa đến nơi khác thẩm tra nữa. Tất cả đều phải đợi."
"Ừ." Hoắc Tư Khiêm vừa nói vừa mân mê tấm ảnh của Hoắc Miên không muốn buông.
"Ông chủ, hay là chúng ta đi tìm người gánh tội thay đi, như thế thì cô Hoắc được thả rồi."
"Ra rồi thì sao? Yên ổn làm chim liền cành với Tần Sở à?" Hoắc Tư Khiêm hỏi.
Tên đàn em không dám hé răng…
"Tốt xấu gì thì cậu cũng theo tôi bao năm rồi. Cậu nên biết là tôi không thích làm mấy việc ngu xuẩn như thế. Tiểu Miên lấy ra bao nhiêu chứng cứ để chứng minh mình là hung thủ như thế, tôi không thể tìm người gánh tội thay cô ấy được. Như thế không có tính thuyết phục, cũng khiến mọi chuyện càng trở nên phức tạp."
"Nhưng nếu chậm hơn chút nữa, tôi sợ cô Hoắc sẽ gặp nguy hiểm. Tôi nghe nói… thị trưởng Tống cũng sắp xếp người ở trong tù. Tôi sợ bọn họ sẽ xuống tay với cô Hoắc…"