Mạc Tuyết Nhi cười lạnh lùng: "Đâu thể nào? Hoắc Miên là cục vàng cục bạc của anh ta. Dù anh ta có mặc kệ ai cũng không thể mặc kệ Hoắc Miên."
Khương Dã hơi ngạc nhiên: "Không nhìn ra đấy, người ích kỷ như Hoắc Tư Khiêm mà cũng thích một người như thế sao."
Mạc Tuyết Nhi thấy lòng mình cay cay: "Chẳng phải vì người ta quen nhau lâu, nhớ tình xưa sao. Càng là người vật ở bên nhau lâu thì càng quý trọng."
Cứ nghĩ đến cảnh Hoắc Miên và Hoắc Tư Khiêm quen nhau từ nhỏ, Mạc Tuyết Nhi lại thấy hụt hẫng trong lòng.
"Ha ha… thế thì dễ rồi. Chờ đến khi em già, lúc tám mươi tuổi chẳng hạn, Hoắc Tư Khiêm cũng nhớ em." Khương Dã trêu.
"Cút cút cút, tên chết giẫm, đùa gì thế, tôi không mong anh ấy nhớ tôi. Tôi chỉ mong… anh ấy đừng tàn nhẫn với tôi như thế là tốt rồi. Mấy năm nay… Thôi, không nói đến anh ấy nữa, khó chịu lắm."
"Em nói xem, Hoắc Tư Khiêm sẽ dùng cách gì để cứu Hoắc Miên nhỉ? Đi tìm người gánh tội thay à? Hay là… tự đi đầu thú nhỉ."