Giây phút đó Mạc Tuyết Nhi cũng không nói nên lời...
Bởi vì cô ta bị Hoắc Tư Khiêm bẻ trật khớp cằm...
Cảm giác đau như xé ruột xé gan kia lan tràn ra toàn thân...
"Nhắc nhở cô hai việc... Thứ nhất, đêm án mạng xảy ra tôi đã ở cùng cô thật, không rời khỏi khách sạn, cho nên tôi không biết rốt cuộc cô đang nói cái gì. Thứ hai... vĩnh viễn đừng bao giờ tự so sánh bản thân với Hoắc Miên."
Mạc Tuyết Nhi nháy mắt một cái, nước mắt đau đớn lại rơi xuống, không nói gì được...
"Cút đi... Nhân lúc tôi còn chưa giết chết cô."
Nói xong, Hoắc Tư Khiêm trực tiếp đi vòng qua Mạc Tuyết Nhi, đi lên phòng ngủ trên tầng hai...
Cả người anh ta tỏa ra một thứ khí thế vô cùng áp lực... Có thể nhìn ra tâm trạng của anh ta thật sự không tốt.
Hai tay Mạc Tuyết Nhi nâng cằm, vội vã rời khỏi nhà họ Hoắc...
Cô ta chính là người không đi tìm chết thì sẽ không chết, cô ta luôn cảm thấy bản thân rất trung thành với Hoắc Tư Khiêm, yêu anh ta rất sâu đậm.