Lâm Minh Vũ lập tức cầm điện thoại di động lên gọi đến cục thành phố, hỏi chuyện một đồng nghiệp.
Sau mười mấy phút nói chuyện, anh ta mới biết rõ tình hình.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Minh Vũ vẫn không thể tin được những thứ này là thật.
Anh ta cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào...
Nếu như Hoắc Miên là hung thủ, làm sao cô ấy lại tìm đến mình, còn muốn hỏi manh mối nữa?
Hoắc Miên không giống như một người mang tội giết người đâu.
Nhưng mà nếu như không phải hung thủ, tại sao cô ấy lại biết nhiều chi tiết nhỏ như vậy?
Nói chung... Cả một đêm Lâm Minh Vũ đều không ngủ ngon, thật ra anh ta rất tán thưởng cô gái Hoắc Miên này từ đáy lòng.
Lúc trước chị họ giới thiệu cho bọn họ gặp mặt, anh ta đã bắt đầu coi trọng Hoắc Miên rồi.
Thế nhưng vì sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy, luôn cảm thấy mình là pháp y, có cảm giác mình hơn người khác nên mới cố ý làm ra vẻ một chút.
Kết quả còn bị Hoắc Miên hành cho ngắc ngoải...