Đầu tiên Hoắc Miên khẽ mỉm cười, sau đó nói rất nhẹ: "Đời em chỉ có hai nguyện vọng quan trọng nhất, nguyện vọng trước đó là làm một bác sĩ xuất sắc, bây giờ đã thực hiện được rồi, còn nguyện vọng sau này chính là bảo vệ Tần đại nhân. Cả quãng đời còn lại em sẽ vẫn nỗ lực vì nguyện vọng này... Chồng à, từ trước đến nay anh làm nhiều việc cho em như vậy, yên lặng bảo vệ em lâu như vậy, anh mệt mỏi rồi, bây giờ đến lượt em bảo vệ anh, có được hay không?"
Nói xong Hoắc Miên cười ngọt ngào, hai con mắt cong như vầng trăng khuyết, cực kỳ đáng yêu.
Một khắc đó Tần Sở vẫn luôn rất lạnh lùng kiêu ngạo đã hoàn toàn bật khóc...
Anh không thể nào kiềm chế được bản thân, mặc kệ trước mặt bao nhiêu người, nước mắt anh vẫn trào ra như thác lũ.
Trong lòng anh cũng cuồn cuộn như dời sông lấp biển...
"Đừng khóc... Em không muốn anh khóc... Đừng lo lắng, em sẽ không sao."
Đây là câu nói sau cùng của Hoắc Miên...