Thật ra ông ta cũng không để ý rốt cuộc ai là người giết con gái Tống Dĩ Thi của ông ta, điều ông ta quan tâm chỉ là mặc kệ ai giết Thi Thi đều phải đền mạng.
Cho nên dù là Hoắc Miên hay Tần Sở... Hung thủ đều phải chết.
Hoắc Miên mỉm cười với tòa án thừa nhận mình là hung thủ, vụ án lại trở nên khó bề phân biệt.
Lúc cô bị cảnh sát dẫn đi, Tô Ngự cản đường cô.
"Hoắc Miên... Em định làm gì?" Hai mắt Tô Ngự đỏ ngầu nhìn Hoắc Miên, hình như trong mắt anh ta hơi ngấn nước.
Anh ta quá quen thuộc với pháp luật của quốc gia này, cũng quá hiểu hình phạt của tội danh cố ý giết người.
"Tô Ngự... Xin lỗi."
Hoắc Miên không trả lời thẳng vấn đề của Tô Ngự, mà cho anh ta một lời xin lỗi, một nụ cười thê lương mà xinh đẹp.
Lúc Hoắc Miên được dẫn đi vừa đúng lúc đi qua bên cạnh Tần Sở...
Khoảng cách cũng không phải quá xa...