Tô Ngự dí ngón tay vào trán Hoắc Miên: "Em có ngốc không vậy? Tới lúc này rồi mà còn nghĩ đến công bằng? Còn đòi quang minh chính đại? Hoắc Tư Khiêm vì muốn hãm hại em mà không từ thủ đoạn, em còn muốn lấy nhân nghĩa đạo đức nói chuyện với anh ta?"
Hoắc Miên nghe xong, cảm thấy lời Tô Ngự nói rất có lý.
"Vậy coi như 50 tỷ này của mọi người là khoản tiền gia nhập hội đồng quản trị." Hoắc Miên im lặng một lúc mới nói.
"Không cần, bọn tôi không cần làm cổ đông, bọn tôi chính là cho cô mượn. Đợi đến khi GK vượt qua cửa ải khó khăn này thì trả lại cho bọn tôi là được. Bọn tôi không phải loại giậu đổ bìm leo như tên khốn Hoắc Tư Khiêm, canh giá cổ phiếu sụt giảm rồi cho thu mua hàng loạt. Hành vi hèn hạ như thế chúng tôi không làm."
"Làm như vậy sao được? Mọi người cho tôi mượn nhiều tiền như vậy..." Hoắc Miên được giúp đỡ mà lo sợ.
"Em cứ lấy đi, Hoắc Miên, em là bạn của tôi." Đôi mắt Tô Ngự chăm chú nhìn cô.