"Cái gì?"
Lúc này, Tần Dụ Dân đã đưa một chân ra khỏi sân thượng, nhưng một câu của Hoắc Miên lại khiến cho ông chần chờ.
"Ba, không phải ba luôn mong được bế cháu nội sao?" Hoắc Miên không kìm nổi mà trào nước mắt.
"Tiểu Miên, con thật sự đang..."
Hoắc Miên vừa khóc vừa gật đầu.
"Vậy tốt quá rồi, nhà họ Tần chúng ta… có cháu rồi..."
Tần Dụ Dân ngẩng đầu lên trời than một tiếng.
Đội cảnh sát phòng cháy chữa cháy nhân cơ hội này lập tức kéo ông từ mép sân thượng trở vào.
Người xung quanh thấy cảnh tượng này đã sợ toát mồ hôi lạnh.
Cuối cùng thì tảng đá lớn đè nặng trong lòng Hoắc Miên cũng đã rơi xuống.
Bà Tần vì quá kích động mà tối sầm mắt mũi ngất đi, ngã trên mặt đất.
"Mẹ, mẹ sao vậy?"
Hoắc Miên bước nhanh lên nâng mẹ chồng dậy.
"Bác sĩ Hoắc, có lẽ mẹ chồng chị căng thẳng sợ hãi quá nên mới..." Y tá đứng cạnh an ủi cô.
"Tôi có thể nhờ cô đưa bà ấy tới phòng cấp cứu kiểm tra được không?"