"Cô ta không nói." Tần Sở lạnh nhạt trả lời.
"Đêm cô Tống chết, người mà cô ấy gặp chỉ có anh. Dựa vào điều đó, chúng tôi có đầy đủ lý do để hoài nghi anh chính là hung thủ."
"Chứng cứ quả thực rất hoàn mỹ. Thế nhưng đáng tiếc thật, tôi không phải là hung thủ, tôi sẽ không nhận tội." Vẻ mặt của Tần Sở rất bình tĩnh, chẳng hề sợ hãi, cũng chẳng hề sốt ruột.
Hoắc Miên thích một Tần Sở như vậy, giống như cho dù thế giới đến ngày tận thế thì anh vẫn có thể mang dáng vẻ không có gì đáng kể như vậy.
"Thưa thẩm phán, tôi đã hỏi xong." Luật sư của đối phương nói.
"Nghi phạm, anh có muốn biện hộ cho mình không? Anh có thể nhớ lại xem mình có để sót manh mối quan trọng nào không?" Thẩm phán nhìn Tần Sở rồi hỏi.
Hoắc Miên hơi căng thẳng, Tô Ngự đưa cho cô một tờ khăn giấy: "Em lau mồ hôi trong lòng bàn tay đi."
Hoắc Miên nhận lấy khăn giấy, vò thành một cục trong lòng bàn tay. Ánh mắt của cô vẫn chăm chú nhìn vào anh.