"Muốn người khác không biết, trừ phi đừng làm. Anh Tử, tôi tôn trọng cô vì cô có ơn tri ngộ với Nghê Dương, nhiều năm trước cứu cậu ấy từ cơn nước sôi lửa bỏng. Nhưng mà… cô không thể coi cậu ấy là cái cây rụng tiền hay cái máy in tiền được. Tôi mong cô thật lòng muốn tốt cho cậu ấy, chứ không phải vì tiền."
"Ý cô là gì, chẳng lẽ tôi đối xử với Nghê Dương chưa đủ tốt sao?"
"Đù tốt, thì sẽ không vì tiền mà để lộ tin tức album của cậu ấy ra trước, sau đó để Trần Khiết cõng cái tiếng xấu này. Vì tốt cho cậu ấy, sẽ không ngăn cậu ấy yêu đương, sợ chậm trễ việc kiếm tiền cho cô. Vì tốt cho cậu ấy, sẽ không xúi giục cậu ấy hận mẹ và em trai mình, không để bọn họ đoàn tụ."
"Cô!" Anh Tử kinh ngạc nhìn Hoắc Miên.
Hoắc Miên từ tốn đứng dậy: "Ngạc nhiên lắm đúng không? Thật ra tôi đã điều tra về cô từ lâu rồi."
"Biết vì sao lần trước lúc cô bán đứng công ty, chúng tôi không vạch trần cô không?" Hoắc Miên hỏi.
Anh Tử im lặng không nói gì.