"Được rồi."
Thấy Hoắc Miên cuối cùng cũng đồng ý, khoé miệng Tô Ngự cong lên, tâm trạng anh ta rất tốt.
Tại quán ăn Hồng Kông.
Tô Ngự gọi một bàn, Hoắc Miên không ăn uống gì, gần như không thể ăn nổi.
Tô Ngự lại kêu người phục vụ hầm canh tổ yến cho cô.
"Sắc mặt của em rất kém… chú ý giấc ngủ một chút đi." Tô Ngự vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn Hoắc Miên.
Hoắc Miên sờ mặt mình, miễn cưỡng cười một cái: "Ngủ không nổi."
"Ài, lúc trước mẹ em đặt tên em là Hoắc Miên có phải vì mong em ngủ nhiều hơn không?" Tô Ngự cười.
Hoắc Miên: "…"
"Bàn về chuyện nói linh tinh, tôi chẳng phục ai cả, chỉ phục mỗi anh thôi đấy Tô Ngự. Đường đường là tổng giám đốc công ty… không đứng đắn chút nào."
"Ha ha ha, chẳng phải vì muốn dỗ em sao?"
Tô Ngự cười, gắp một miếng sủi cảo tôm vào bát Hoắc Miên.
"Em nếm thử cái này đi, cũng được, mềm lắm."
Hoắc Miên không muốn từ chối ý tốt, gắp lên cắn một miếng.