"Nói đi."
"Cái này… do chính em nghiên cứu ra thật à?"
"Không thì sao, anh thấy cái này mua được trên thị trường à?" Hoắc Miên cười.
Đúng là vậy, trong nước quản lý rất chặt. Đừng nói là thuốc nổ, đến cả súng mua cũng khó.
"Vậy… em làm như nào?"
"Nguyên lý rất đơn giản, chính là trộn nhiều loại thành phần hóa học lại thôi, nhưng tôi không thể để lộ…"
"Tôi không hỏi thành phần, chỉ là tôi thấy… thuốc nổ dạng lỏng mang theo rất nguy hiểm. Bình thưởng phải châm bằng lửa, nhưng ban nãy tôi thấy em dùng cái gì đó dính dính…"
"Ừ, cái đó thay cho mồi lửa."
"Cũng do chính em nghiên cứu ra sao?" Tô Ngự kinh ngạc đến ngây người.
"Ừ… làm vậy an toàn hơn, nếu không lúc nào tôi cũng có khả năng bị nổ nát bét."
"Vậy em chuẩn bị cái này đi đối phó với Hoắc Tư Khiêm à. Không đúng, em muốn kéo anh ta chết chung ư?" Tô Ngự hỏi.
"Nếu anh ta định làm gì gây bất lợi cho tôi thì tôi sẽ làm vậy. Nhưng anh ta không làm vì sợ chết."