"Im, em phiền quá."
Tô Ngự không cho Hoắc Miên cơ hội phàn nàn, cõng cô thẳng lên núi.
Ban đầu Hoắc Miên còn ý kiến đòi xuống, nhưng dù cô có nói gì thì Tô Ngự cũng không hé răng, đành phải thôi.
Cuối cùng hai người cũng lên đến đỉnh, Tô Ngự thả Hoắc Miên xuống xong, trán toát mồ hôi.
Tất cả những điều này Hoắc Miên đều thấy.
"Tôi nặng lắm nhỉ?" Cô hỏi.
"Cũng tạm, nặng bằng Kim Mao nhà tôi thôi."
"Moá nhà anh, so sánh tôi với Kim Mao à…" Hoắc Miên tức đến bật cười.
"Em không phục à, Kim Mao nhà tôi thông minh hơn nhiều. Ít nhất thì nó không đi gặp kẻ thù một mình."
"Anh biết cả rồi à?"
"Có chuyện gì giấu được tôi đâu?" Tô Ngự thản nhiên liếc Hoắc Miên một cái.
"Thật ra tôi muốn xem thử nếu tôi đưa hết tất cả số tiền tôi có cho anh ta thì anh ta có thả cho Tần Sở một con đường sống không."
"Anh ta vốn có muốn tiền đâu, cách làm này của em ngớ ngẩn hết sức."
Tô Ngự hung dữ mắng Hoắc Miên.