"Tiểu Miên, em đùa hay thật thế?" Hoắc Tư Khiêm cười.
"Anh đoán xem?" Hoắc Miên khiêu khích hỏi lại.
Sau khi nhìn nhau khoảng năm giây, Hoắc Tư Khiêm thở dài: "Nhóc con thối tha… muốn giữ em lại một đêm cũng khó như vậy."
Hoắc Miên im lặng không nói gì…
"Được rồi, đừng quắc mắt cau mày như thế. Đi đi, không giữ em lại nữa, đúng thật là."
Thấy anh ta nói vậy, Hoắc Miên mới bỏ đi.
Tay cô vẫn nắm chặt chiếc lọ nhỏ màu xanh lam nhạt.
Mãi đến khi Hoắc Miên bước ra khỏi toà nhà của nhà họ Hoắc, Hoắc Tư Khiêm vẫn không nói tiếng nào, chỉ lặng lặng nhìn theo bóng lưng của cô.
"Ông chủ, cứ thả cô Hoắc đi dễ dàng vậy sao?" Đám thủ hạ có vẻ không cam lòng.
Đi theo Hoắc Tư Khiêm nhiều năm nên bọn họ biết tình cảm của Hoắc Tư Khiêm đối với Hoắc Miên.
"Nếu không thì làm thế nào?"
"Tôi thấy, có khi cô Hoắc đang doạ chúng ta thôi. Một cái lọ nhỏ lại đáng sợ đến thế sao?"