"Anh ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì chúng ta nói thẳng vào vấn đề luôn được không?" Hoắc Miên hỏi.
"Em nói đi, anh nghe." Hoắc Tư Khiêm cúi đầu xuống tiếp tục ăn tôm, tâm trạng có vẻ rất tốt.
"Hoắc Tư Khiêm… rốt cuộc phải thế nào anh mới chịu buông tha cho chúng tôi?"
Hoắc Tư Khiêm khựng tay cầm tôm lại: "Tại sao lại hỏi như vậy?"
"Không cần giả vờ nữa… Anh cứ việc nói thẳng ra… Nếu anh muốn tiền tôi có thể cho anh toàn bộ tiền bạc của chúng tôi… kể cả GK cũng được… chỉ cần anh đừng tổn thương người khác nữa."
Giọng điệu của Hoắc Miên mang theo sự cầu xin.
Cô biết Hoắc Tư Khiêm là một tên biến thái, là một kẻ điên, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Vì thế cô mới cầu xin anh ta trước, đừng tiếp tục gài bẫy Tần Sở nữa…
"Tiểu Miên, anh không cần tiền." Hoắc Tư khiêm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Miên rồi nói.
"Vậy anh muốn cái gì?" Hoắc Miên khẽ nhíu mày.
"Em biết mà…" Đôi mắt Hoắc Tư Khiêm dịu dàng.