"Em tin." Bella nói.
"Tôi cũng tin…" Tiểu Dương lau nước mắt rồi nói.
"Nếu đã tin tôi thì đừng nghĩ nhiều quá, Tần Sở không sao cả, anh ấy sẽ sớm về thôi."
"Vâng, chúng tôi cũng tin là tổng giám đốc không giết người…" Bella gật gật đầu, tràn đầy năng lượng tích cực.
"Vậy thì hai người mau đi ăn cơm đi." Hoắc Miên mỉm cười.
"Bà chủ, thế còn cô thì sao?"
"Tôi không đói."
Sau khi Bella cùng Tiểu Dương đi, Hoắc Miên làm xong việc, rồi dựa người vào ghế chợp mắt một chút. Dạo này thật dễ dàng mệt mỏi…
Lẽ nào là vì mùa xuân sắp đến rồi, mùa xuân buồn ngủ, mùa thu mệt mỏi?
Hoắc Miên mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nhà họ Tô.
"Tiểu Ngự, cháu lại thua rồi…" Ông cụ Tô đặt quân cờ xuống, nhìn đứa cháu trai đang ngồi đối diện mình.
"Ông nội, tài nghệ chơi cờ của ông lại tiến bộ rồi." Tô Ngự mỉm cười.
"Bớt nói nhảm đi… Ông thấy cháu có tâm sự… Rõ là không yên lòng mà đòi thắng được ông à?"