"Tôi hận nhất là những kẻ gian thương như các người, đem dân thường chúng tôi ra làm trò đùa… Các người ngày ngày ăn sơn hào hải vị, còn chúng tôi thì phải thắt lưng buộc bụng, trôi qua cuộc sống vất vả, dựa vào cái gì cơ chứ... Cái loại quỷ hút máu như các người, mau xuống đây, cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý..."
Không chỉ người chơi cổ phiếu náo loạn, mà còn có không ít nhà báo truyền thông ở xung quanh.
Chỉ chờ để thu thập được tin tức gì đó có giá trị.
Trong số bọn họ còn có vài người châm ngòi thổi gió, thích xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện.
Cố gắng phóng to chuyện, mở rộng mâu thuẫn, mang tiết tấu thêu dệt chuyện.
Càng ngày càng nhiều người vây quanh xe của Hoắc Miên...
Tiếng mắng chửi ngày càng to...
Lúc này, Hoắc Miên mở cửa xe, từ từ đi xuống.
Lúc cô xuống xe, chẳng hiểu vì sao mà những người kia tự động lùi về phía sau vài bước.
Hoắc Miên vô cùng bình tĩnh, không tức giận, cũng không khiếp sợ.