"Không đâu." Tô Ngự lạnh nhạt mở miệng.
Sau đó, anh ta còn nói thêm một câu: "Trừ khi tôi chết…"
Hoắc Miên im lặng không nói gì…
"Hoắc Miên…"
"Đừng để tôi quên mất em, tôi không muốn đâu… Cho dù thế nào tôi cũng không muốn quên em. Tôi cảm thấy sự xuất hiện của em trong đời tôi, chính ông trời ban ơn cho tôi… Cho nên, xin đừng cướp đi quyền lợi duy nhất đó của tôi."
Nhớ lại lần trước lúc Hoắc Miên phẫu thuật lấy viên đạn trong người Tần Sở, chắc hẳn cô đã nghĩ đến cái chết. Cho nên, cô đã dùng xác viên đạn mà Tô Ngự đã tặng cho cô, mong rằng anh ta hãy quên cô đi.
Đối với Hoắc Miên mà nói, có lẽ đó là một sự giải thoát.
Nhưng đối với Tô Ngự, thì lại là một yêu cầu tàn nhẫn…
Bây giờ nhớ lại anh ta vẫn còn cảm thấy đau lòng.
"Ừ, tôi sẽ không làm vậy đâu… Nếu anh muốn nhớ, thì cứ nhớ kĩ đi…" Hoắc Miên không phải là con người ích kỷ, cô hiểu được tình cảm mà Tô Ngự dành cho mình đáng quý cỡ nào.