Tô Ngự nghe xong thì gật đầu: "Tôi biết Tần Sở là một đối thủ rất đáng được tôn trọng. Lúc hai chúng tôi cạnh tranh với nhau, cho dù đang ở cục diện bế tắc, anh ta cũng không dùng thủ đoạn bỉ ổi. Tôi thích kiểu người quang minh lỗi lạc như vậy, thắng thua chỉ là thứ yếu, nhân phẩm mới thật sự là quan trọng. Con người khác với con vật ở chỗ con người có thất tình lục dục, lòng thương cảm, sự khoan dung… còn con vật thì ngược lại, có thể bất chấp tất cả để có được thứ mình muốn."
"Điểm yếu của Tần Sở trong cả đời này chính là tôi… Tôi là nhược điểm trí mạng của anh ấy… Nếu bây giờ tôi không giúp anh ấy, thì không ai có thể giúp được anh ấy nữa. Tôi có thể dễ dàng tha thứ người khác nói xấu tôi cả trăm câu, nhưng tôi lại không chịu đựng được người khác nói xấu anh ấy một câu..."
Nói xong câu đó, Hoắc Miên cầm ly rượu lên, khẽ cười: "Tôi cạn nhé, anh thế nào thì tùy…"
Hoắc Miên nói xong, uống một hơi hết sạch ly rượu, Tô Ngự nhìn mà hoảng sợ.