Không ngờ, Mạc Tuyết Nhi lại từ chối thẳng thừng: "Không cần suy nghĩ, tôi không đồng ý đâu."
"Cô… chẳng lẽ không quan tâm đến sự sống chết của em trai mình sao? Thà giúp loại người Hoắc Tư Khiêm ngụy tạo chứng cứ ngoại phạm giả?" Hoắc Miên kinh ngạc.
"Ha ha, có chuyện này tôi nghĩ cô nhầm rồi. Tôi căn bản chẳng hiểu cô nói cái ngụy tạo chứng cứ giả là có ý gì. Ngày Tống Dĩ Thi chết, cả tối hôm đó tôi và Hoắc Tư Khiêm đều ở bên nhau, sự thật chính là như thế, tôi không làm hề ngụy tạo chứng cứ. Nếu tôi vì cứu em trai mà cố ý đi vu oan cho Hoắc Tư Khiêm, như thế mới khiến lương tâm bất an."
"Mạc Tuyết Nhi, cô yêu anh ta đến vậy sao?" Hoắc Miên có hơi thất vọng nhìn Mạc Tuyết Nhi.
"Cái này không liên quan đến yêu, sự thật là vậy. Ngày xảy ra án mạng, hai chúng tôi ở bên nhau."
"Mạc Tuyết Nhi, hôm nay cô bảo vệ tên ác ma đó như thế, một ngày nào đó, cô sẽ giống Tống Dĩ Thi thôi."
Hoắc Miên cảnh cáo cô ta một cách trực tiếp nhất.