"Không có chuyện gì đâu…"
Hoắc Miên húng hắng ho, vùng ngực dội lên từng cơn đau.
Lúc nãy quả thật là cô quá liều…
Có điều, cô làm vậy không phải vì nông nổi nhất thời, nếu lúc ấy đâm chết được Hoắc Tư Khiêm, coi như xong hết mọi chuyện.
Nhưng mà…
Hoắc Miên cúi đầu ngồi trên sofa ngoài phòng khách trong nhà Tưởng Tiểu Vi.
"Tiểu Miên, tình hình sao rồi, cậu đi đánh giặc đấy à?"
Thấy Hoắc Miên cả người chật vật, tóc tai rối bù, Tưởng Tiểu Vi lo lắng bước tới.
"Vừa nãy tớ… đi đâm người ta."
Nguỵ Liêu: "…"
Tưởng Tiểu Vi: "…"
Tô Ngự: "…"
"Đâm xe?" Tưởng Tiểu Vi nghe cô nói vậy liền ngẩn ra.
"Tớ lái xe sang Hoắc Thị, đâm thẳng vào xe Hoắc Tư Khiêm… đâm hỏng mất con R8 yêu quý của tớ rồi."
Nguỵ Liêu: "…"
Tưởng Tiểu Vi: "…"
Tô Ngự: "…"
"Em điên rồi à?" Tô Ngự là người đầu tiên mất kiềm chế, tức giận mắng.