"Cậu ấy…" Cao Nhiên muốn nói lại thôi.
Anh ta không dám nói nên lời, sợ Hoắc Miên đau lòng.
"Cao Nhiên, giờ anh đang ở đâu?"
"Tôi đang ở cửa Cục cảnh sát thành phố, vừa rồi…"
"Anh đợi chút, tôi đến ngay."
Không đợi Cao Nhiên nói xong, Hoắc Miên đã cúp điện thoại.
Mười tám phút sau, Hoắc Miên lái xe chạy như bay tới cửa Cục cảnh sát.
"Hoắc Miên… thật ra…"
Cao Nhiên há miệng chưa nói xong, Hoắc Miên nôn nóng hỏi: "Cao Nhiên, để sau hẵng nói, anh mang tôi vào trong đi, tôi muốn gặp Tần Sở."
Vừa nói Hoắc Miên vừa bước vào trong, lại bị Cao Nhiên duỗi tay ngăn lại.
"Sao vậy?" Hoắc Miên khó hiểu nhìn Cao Nhiên.
Chỉ thấy vẻ mặt Cao Nhiên đầy buồn bã.
"Hoắc Miên, không gặp được đâu."
"Anh có ý gì?" Hoắc Miên ngẩn ra.
"Không thể gặp Tần Sở."
"Vì sao?" Hoắc Miên thấy lòng mình trầm xuống.
"Cậu ấy bị tạm giam rồi…"