Anh ấn chuông nửa ngày cũng không có người đáp lại, lúc Tần Sở định xoay người bỏ đi thì cửa lại chậm rãi mở ra.
Tần Sở thấy Tống Dĩ Thi mặc áo ngủ màu xanh biển, gương mặt trang điểm tinh xảo.
"Vào đi…" Ánh mắt Tống Dĩ Thi hơi đờ đẫn.
Tần Sở hơi do dự rồi cũng đi vào.
Đèn phòng khách khá tối…
Trên bàn cạnh sofa có một chai rượu Lafite…
Rượu trong ly vẫn chưa uống hết.
Tống Dĩ Thi rót một ly rượu đưa cho Tần Sở.
"Tôi đến không phải để uống rượu." Giọng Tần Sở lạnh lùng.
"Em biết."
"Cô có chuyện gì thì tốt nhất là nói nhanh lên."
"Ha ha… Gấp cái gì?" Tống Dĩ Thi yếu ớt cười.
"Tấm ảnh cô gửi cho tôi…"
"À, anh sợ à?"
"Là Hoắc Tư Khiêm làm?" Tần Sở khẽ nhíu mày.
Anh ghét nhất là đàn ông đánh phụ nữ, cảm thấy đó là biểu hiện của kẻ bất tài vô tích sự.
Nếu thật sự Hoắc Tư Khiêm đánh Tống Dĩ Thi, còn dùng thủ đoạn tàn khốc như vậy thì anh ta đúng là không phải đàn ông.