"Tiểu Miên, em về rồi ư?"
Giọng Tần Sở mang một sức hút đặc biệt… khiến người ta nghe xong sẽ cảm giác rất an tâm thoải mái.
Ở đây không có người ngoài, cuối cùng anh cũng không cần giả vờ nhẫn tâm tuyệt tình nữa, nên chỉ một câu đơn giản là "Tiểu Miên, em về rồi ư" mà Hoắc Miên cũng đã nước mắt lưng tròng.
Cô lao xuống từ cửa tầng hầm, rồi ôm chặt cổ Tần Sở…
Tần Sở cũng vòng tay ôm lấy cô.
Cả hai không nói gì, chỉ ôm chặt đối phương, nhưng lại hơn cả ngàn vạn câu chữ.
Mãi lâu sau, Tần Sở mới từ từ buông Hoắc Miên ra: "Em mặc cái gì thế này?"
"Đồ nam mà Rick tìm cho em." Nói rồi, cô cởi mũ lưỡi trai xuống, mái tóc dài liền xõa xuống vai…
"Sao tự nhiên lại mặc quần áo nam?"
"Để cắt đuôi đám người của Hoắc Tư Khiêm, bọn họ vẫn luôn theo dõi em."
Nghe thấy tên Hoắc Tư Khiêm, ánh mắt Tần Sở lạnh đi.
Nhìn ra tâm trạng của Tần Sở, Hoắc Miên đưa tay lên ôm mặt anh.
"Chồng… Em biết lý do ly hôn rồi."