"Làm người ấy, đừng có thấy người khác sa cơ lỡ vận rồi chà đạp người ta. Hành vi ấy khiến người khác ghét lắm… Còn nữa, đừng có quên quá khứ của bản thân."
Nói đến đây, Hoắc Miên cố ý tựa đầu vào sát tai Mạc Tuyết Nhi nói khẽ: "Cô biết không? Người ta nói những đứa trẻ bị phá sẽ biến thành linh hồn, mãi mãi bám lấy người mẹ vô trách nhiệm… Lúc trước cô coi nó là công cụ để ép hôn, cuối cùng không giữ được, lại còn không có chút áy náy nào… Cô đúng là khiến tôi phải thay đổi cách nhìn về cô đấy."
Nói xong, Hoắc Miên tiếp tục đi về phía trước…
Mạc Tuyết Nhi đứng sững sờ tại chỗ, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Vốn dĩ cô ta định vênh vang khoe khoang vẻ đắc ý của bản thân…
Sau đó cười nhạo Hoắc Miên bị người ta vứt bỏ.
Không ngờ rằng, vừa mới bắt đầu so chiêu, cô ta đã bị Hoắc Miên giẫm cho nát bét.
Sự cười nhạo của cô ta không có chút tác dụng nào đối với Hoắc Miên.