Đang là mùa đông, ai lại mở cửa sổ ra vào lúc nửa đêm như thế này?
Hoắc Miên nhớ rõ là cô đã đóng chặt cửa, làm gì có chuyện tự nhiên mở ra chứ?
Chẳng lẽ… có người vào nhà sao?
Từ lúc suy nghĩ này xuất hiện, lông tơ toàn thân Hoắc Miên dựng hết lên.
Cô bước xuống giường, bật đèn phòng ngủ lên, sau đó cầm đèn pin bước xuống gác.
Điều tra hết tất cả các phòng trong nhà một lần, không có bất kỳ bóng dáng nào khả nghi.
Cũng không đánh mất bất kỳ thứ gì…
Chẳng lẽ là ảo giác? Nhưng không đúng, cửa sổ đúng là đang mở ra thật.
Ngủ không được, Hoắc Miên dứt khoát gọi điện cho bảo vệ khu nhà cô, yêu cầu bọn họ cung cấp phần ghi hình bên ngoài nhà cô.
Tất nhiên đám bảo vệ không dễ đồng ý như vậy, cuối cùng Hoắc Miên phải đưa phong lì xì một nghìn tệ bọn họ mới đồng ý.