Lúc này, Tống Dĩ Thi đang thật sự rất sợ hãi…
Chưa bao giờ cô ta lại cảm thấy mình gần với cái chết đến thế… Cô ta biết rõ, Hoắc Tư Khiêm là loại người có thể làm ra bất kỳ chuyện gì.
Hoắc Tư Khiêm thấp giọng cười, tiếng cười đó lại khiến người nghe rợn hết cả gai ốc…
"Anh cười gì?"
"Tôi cười cô… Ngu xuẩn thật đấy, đúng là, cô nghĩ tôi đến đây để giết cô sao? Sao rồi, giết người là phạm pháp đấy, hơn nữa… cô chết thì sẽ chẳng còn gì thú vị cả."
Sau đó Hoắc Tư Khiêm lấy băng dính vàng tùy thân của mình ra, bắt đầu quần từ chỗ chân Tống Dĩ Thi lên. Anh ta quần từng vòng một, còn để lại một khe hở chính giữa.
"Hoắc Tư Khiêm, đồ khốn kiếp này, anh là đồ biến thái!"
"Cứ chửi tiếp đi, tôi thích nghe, dù sao thì tôi cũng biến thái thật mà."
"Cứu với, ai đó hãy cứu tôi với…" Tống Dĩ Thi hét lớn.