Hoắc Tư Khiêm cười nhẹ: "Nói đi cũng phải nói lại, đứa con kia của chú lớn lên giống chú thật. Chú già rồi còn có con cũng không nỡ đưa ra nước ngoài du học đâu nhỉ. Hoàn cảnh ở trường tiểu học số Sáu cũng không tệ, mỗi ngày cậu ta có xe bảo mẫu đến cổng trường lúc bảy giờ một phút, buổi chiều tan học lúc ba giờ mười lăm sẽ có mặt ở cổng sau. Sau đó sẽ đến một phòng tập Taekwondo tên là Lăng vân tráng chí Taekwondo tập nhỉ. Bốn rưỡi sẽ ăn tối ở quán ăn Đàm Gia…"
"Cậu… cậu điều tra con trai tôi?"
"Không, tôi không điều tra cậu ta. Tôi chỉ nhắc nhở ông thôi, đời người có quá nhiều việc ngoài ý muốn… Tôi thật lòng không muốn ông già lại mất con, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thôi…"
"Hoắc Tư Khiêm, cái thằng khốn nạn nhà mày…" Ông ta bị chọc cho tức điên muốn nhào lên đánh Hoắc Tư Khiêm.
Hoắc Tư Khiêm đột nhiên quay lại, bắt lấy nắm tay ông ta, sau đó dùng sức vặn một cái, tiếng xương vỡ vụn truyền đến.
Sau đó, ông ta gào lên thảm thiết.