"Bà chủ ấy. Tổng giám đốc chỉ đối xử tốt với một mình bà chủ thôi, chỉ cười với bà chủ, chỉ dịu dàng với bà chủ… dỗ dành cô ấy, kể chuyện cười rồi đút cho ăn…" Tiểu Dương càng nói càng hâm mộ.
"Bà chủ không được đẹp lắm đúng không?" Nhớ lại người phụ nữ mặc âu phục lên trao giải quán quân cho mình đêm ấy, Trần Ngọc Dao lập tức khịt mũi coi thường.
Tiểu Dương lập tức thấy không vui.
"Thật nực cười, bà chủ có đẹp hay không thì cũng có liên quan gì đến chúng ta? Tổng giám đốc Tần thích là được. Hơn nữa, một người phụ nữ có đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là khí chất và tu dưỡng. Chỉ riêng khí chất và tu dưỡng của bà chủ nhà chúng tôi, sợ là phần lớn phụ nữ đều theo không kịp… Không có bất cứ người phụ nào dựa vào nhan sắc lại được đàn ông tôn trọng cả, tôi thấy cả trong cả ngoài mới quan trọng. Nếu không thì… chỉ là thùng rỗng kêu to."
Tiểu Dương cố tình nhấn mạnh vào hai chữ thùng rỗng.
Nói xong, anh ta đi luôn.