"Đừng có mà nói linh tinh."
"Được rồi, mẹ còn có sức đánh con tức là mẹ không sao rồi. Mẹ về nhà đi, con mệt rồi."
"Vậy mẹ về đây, khi nào rảnh thì chăm về nhà một chút, gần đây sức khỏe ông nội con không tốt lắm, phải hủy bỏ mấy cơ hội đi công tác rồi.
"Vâng, ngày mai con sẽ về ăn tối."
Lúc này bà Tô mới hài lòng gật đầu, rời khỏi biệt thự tư nhân của Tô Ngự.
Sáng sớm hôm sau.
Hoắc Miên lái xe đến một cửa hàng xa xỉ phẩm, định chọn mấy đôi giày cưới, thì lại bất ngờ gặp phải Hoắc Tư Khiêm ở chỗ này, bên cạnh anh ta là một cô gái thanh tú. Hoắc Miên không biết Vương Toa Toa nên cảm thấy hơi xa lạ.
"Tiểu Miên… Em muốn tổ chức hôn lễ thật à?"
"Sao? Anh có ý kiến?" Hoắc Miên không khách sáo nhìn chằm chằm vào Hoắc Tư Khiêm, lạnh giọng hỏi ngược lại.
"À, nếu như anh nói có thì em sẽ hủy bỏ hôn lễ này à?"
Hoắc Tư Khiêm vẫn cười ha hả… Nhưng Hoắc Miên thì lại nổi giận.