"Mẹ nhớ con quá. Con đúng là đứa vô lương tâm, chuyển ra ngoài bao lâu rồi mà vẫn chẳng chịu về gì cả, ông nội con còn nhắc đến con mấy lần đấy."
"Ồ… Gần đây con bận quá nên quên mất." Tô Ngự nói lấy lệ.
"Đến đây, ngồi xuống." Bà Tô vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.
Tô Ngự cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc áo len trắng kiểu Trung Quốc, rất hợp mốt.
"Uống rượu à?" Bà Tô ngửi thấy mùi rượu rất nồng trên người anh ta, hỏi.
"Vâng." Tô Ngự gật đầu.
Bà Tô đưa cho anh ta quả táo vừa gọt xong: "Ăn ít hoa quả trước đi."
Tô Ngự nhận lấy, sau khi cắn một miếng thì anh ta ngả người ra lưng ghế sofa phía sau…
"Tiểu Ngự… Mẹ đã thấy tin tức hôm nay rồi." Bà Tô nói từng câu từng chữ.
"Ồ…" Tần Sở thờ ơ trả lời.
"Con có đau khổ không?"
"Mẹ nói thử xem?" Tô Ngự cười khổ rồi cắn một miếng táo thật lớn.
"Nghe lời mẹ, quên cô bé kia đi… Có lẽ ngay từ đầu cô bé ấy đã không thuốc về con rồi."