Trong nháy mắt, Tô Ngự trở nên giận dữ, bất ngờ nắm chặt lấy cổ áo Hoắc Tư Khiêm, đè anh ta lên tường.
"Hoắc Tư Khiêm, ông đây nói cho mày biết… Dù mày có dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào để đối phó với Tần Sở thì đấy cũng là chuyện của mày, nhưng nếu mày dám làm ra chuyện gì tổn thương đến Hoắc Miên, thì tao sẽ giết mày đấy!"
Đã rất lâu rồi, Tô Ngự chưa nổi nóng đến nhường này… nhưng giờ anh ta lại bị một câu nói của Hoắc Tư Khiêm chọc giận.
Không phải là Hoắc Tư Khiêm lợi hại, mà là vì anh ta quá để ý đến Hoắc Miên.
"Chỉ đùa một chút thôi, kích động như vậy làm gì…" Hoắc Tư Khiêm vẫn cười.
Anh ta không hề quan tâm đến việc Tô Ngự nổi giận một chút nào, giống như người Tô Ngự đang mắng, không phải là anh ta vậy…
Tô Ngự thật sự không muốn nói thêm câu nào với Hoắc Tư Khiêm nữa, hung hăng đẩy một cái, sau đó thả cổ áo anh ta ra, quay người đi về phòng bao của mình.
Hoắc Tư Khiêm dựa vào vách tường, nở một nụ cười quỷ dị….