"Trưởng khoa… Em xin lỗi, nhưng em muốn từ chức, không muốn làm ở đây nữa."
"Sao thế? Có phải là ai đó đã nói gì em không?" Hoắc Miên cảm thấy Trần Khiết có áp lực quá lớn về tâm lý.
Trần Khiết lắc đầu: "Không phải, em tự cảm thấy mình vụng về, chẳng những không giúp gì được cho Nghê Dương, lại còn gây thêm chuyện cho anh ấy, làm khó anh ấy nữa. Thật ra em cũng biết là chị Anh Tử không thích em, vì em mà Nghê Dương đã cãi nhau với chị ấy khá nhiều, em không muốn như vậy, em cảm thấy… Em vẫn nên quay về vị trí cũ thì hơn, em là người mà chị dẫn về, trước mặt người trong công ty không dám nói gì, nhưng không chừng sau lưng họ lại nói gì đó, chị và Nghê Dương là người em rất quan tâm, em tuyệt đối sẽ không vì mình mà khiến hai người phải chịu ảnh hưởng xấu đâu."
Hoắc Miên nghe xong, chỉ lặng im không nói…
"Trưởng khoa, em xin lỗi, chị để em đi đi. Nhưng mà… em thật sự không phải là nội gián." Trần Khiết rưng rưng giải thích.