"Ồ…" Hoắc Miên chỉ nói vậy, cũng không thể nghe ra được là cảm xúc cô đang tốt hay xấu.
"Mẹ định… hỏi ý kiến con một chút."
"Tiền của mẹ thì mẹ cứ tự quyết định đi, dù sao thì con cũng sẽ không bỏ đồng nào ra cho con bé đó phẫu thuật đâu."
Hoắc Miên cảm thấy mình còn chưa thánh mẫu đến trình độ này. Giây trước thì vừa bị người ta nói xấu, giây sau đã phải móc tiền ra để phẫu thuật cho người ta, tiền của cô cũng không phải là do gió mang đến.
Có lẽ vì nghe ra Hoắc Miên có chút cảm xúc nên Dương Mỹ Dung còn nói: "Cậu con nói, tình trạng gãy chân của Tú Bình rất nghiêm trọng… Xương đầu gối đã bị vỡ nát hết, ca phẫu thuật này rất khó, tổng cộng hết khoảng ba trăm nghìn tệ, nhưng mà mẹ không có nhiều đến thế, mẹ cũng không thể bỏ ra được từng ấy tiền. Mẹ cảm thấy dù sao thì đấy cũng là họ hàng nhà mình, hay là cho nhà họ ứng trước ba chục nghìn tệ phí phẫu thuật, số còn lại thì mẹ không can thiệp vào nữa."
"Mẹ cứ tự mình quyết định đi."