"Chúng ta đừng nhường nhau qua lại như vậy nữa được không... Mặc dù em rất thích làm bác sĩ, nhưng nếu so sánh với việc của anh, em vẫn muốn được ở bên giúp đỡ anh hơn. Được cùng chồng em chia sẻ công việc, em cũng cảm thấy rất thành công. Mặc dù vất vả, nhưng cuộc sống hàng ngày rất phong phú. Hơn nữa, viện trưởng Ngô cũng nói rồi, không chấp nhận đơn từ chức của em, chỉ cho em nghỉ phép không có lương, đợi em xong việc ở đây rồi, có thể trở lại làm việc bất cứ lúc nào, anh không cần lo lắng."
"Được rồi, anh nói không lại được em…" Tần Sở biết Hoắc Miên có suy nghĩ của riêng mình, không phải một hai câu là có thể khuyên được ngay.
"Dạo gần đây Chí Tân có liên lạc với anh không?" Hoắc Miên hỏi.
Dạo này tình cảm của Chí Tân với anh rể có vẻ còn tốt hơn cả với chị ruột.
"Cậu ấy đi châu Phi tìm hiểu văn hóa các nước với bạn bè rồi…"
"Cái gì? Đi châu Phi?" Hoắc Miên phản ứng rất mạnh.