"Tổng giám đốc Hoắc khách sáo quá rồi…." Giọng Hoắc Miên lộ rõ vẻ xa cách.
Đã từng có một khoảng thời gian quan hệ của cô và Hoắc Tư Khiêm dịu đi rất nhiều.
Lúc ấy cô cho rằng, Hoắc Tư Khiêm thật sự không phải là người xấu.
Nhưng càng ngày cô càng phát hiện ra, trong lòng con người này có rất nhiều toan tính, vĩnh viễn không ai biết trong lòng anh ta suy nghĩ cái gì. Loại người này, chuyện gì cũng có thể làm được.
Nhất là khi Hoắc Miên còn nghi ngờ anh ta có liên quan đến vụ án mạng Giang Lâm Nguyệt, còn có cả tin nhắn Tống Dĩ Thi gửi cho cô qua Weibo.
Càng ngày cô càng hiểu rõ bản thân mình và Hoắc Tư Khiêm đã được định sẵn là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không thể giao nhau.
Thậm chí còn không thể làm bạn bè được, bởi vì tư tưởng của hai người khác hẳn nhau.
Tô Ngự kiêu ngạo phách lối, nhưng ít ra thì tư tưởng đạo đức của anh ta hoàn chỉnh, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.