Cũng may Hoắc Miên phản ứng nhanh, tay kia nắm chặt lan can sắt trên sân thượng.
"Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi cứu người đi..." Trần Khiết cuống phát khóc, quay sang hét to với cảnh sát vẫn đang sững sờ bên cạnh.
Cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy lúc này phản ứng lại, lập tức chạy tới, kéo bọn họ lên.
Sau khi lên sân thượng, Hoắc Miên mới thở phào nhẹ nhõm...
"Cô xúc động quá... Ai cho cô tiếp cận cô bé một cách liều lĩnh như vậy, cô có biết như thế là rất nguy hiểm không?" Đội trưởng đội cảnh sát quát Hoắc Miên.
"Các anh không biết con bé bị mắc chứng hưng cảm, nếu không đưa nó xuống mà cứ kéo dài thời gian mãi, con bé sẽ càng nóng nảy, đến lúc đó còn nguy hiểm hơn..."
Hoắc Miên rất bình tĩnh nói, sau đó được Trần Khiết đỡ dậy.
"Cho con bé uống thuốc an thần trước, để con bé nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa tôi quay lại sẽ khám cho con bé."
"Vâng, trưởng khoa."