"Chị à, chị đừng khóc, tôi sẽ cố hết sức."
"Bác sĩ Hoắc, chuyện này chúng tôi nhờ cả vào cô đấy, chúng tôi không thể mất con bé được." Gương mặt của cha cô bé cũng vô cùng tiều tụy.
"Tôi biết rồi, yên tâm đi."
Nói rồi, Hoắc Miên lướt qua bọn họ, đi lên sân thượng.
Gió Bắc mùa đông vô cùng lạnh lẽo, tạt vào khiến gương mặt đau đớn, cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu.
Hoắc Miên vẫn còn chưa kịp thay bộ âu phục, chỉ khoác một cái áo khoác trắng mỏng.
Vừa lên sân thượng, tóc đã bị thổi rối tung.
"Vũ Ngưng." Cô thân mật gọi một tiếng.
Cô bé nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại, ánh mắt hơi thay đổi: "Chị Hoắc."
"Vũ Ngưng, em ở đó làm gì? Xuống đây đã rồi nói." Hoắc Miên thấy cô bé đang ở sát mép sân thượng.
Thân thể cô bé rất gầy gò, như thể chỉ cần một cơn gió thổi thì sẽ lập tức ngã xuống...
"Chị Hoắc, em không muốn sống nữa... Em mệt mỏi quá!"