"Bây giờ anh ta bị cảnh sát thành phố T coi là kẻ tình nghi số một." Hoắc Tư Khiêm cười thật nhẹ nhàng.
"Không thể là anh ấy được. Tôi không tin, Tần Sở chắc chắn sẽ không giết người."
Dù đầu óc Tống Dĩ Thi có vấn đề cũng nhìn ra điểm này.
Thân phận của Tần Sở là gì, còn cần phải giết người sao? Chuyện kém sang như thế có thể do anh ấy làm sao?
"Ha ha… cô cũng tin anh ta thật đấy, nhưng người ta có quan tâm cô không? Chỉ e dù cô có cởi sạch trước mặt người ta… người ta cũng chẳng thèm liếc nhìn cô một cái đâu…" Hoắc Tư Khiêm bước tới, dùng ngôn ngữ sắc bén nhục mạ Tống Dĩ Thi.
"Đó cũng là chuyện của tôi. Tôi thích… dù tôi có cởi sạch trước mặt Tần Sở, anh ấy không nhìn thì tôi cũng bằng lòng. Còn loại người như anh, dù tôi có mặc nhiều đồ hơn, đứng trước mặt anh tôi vẫn thấy ghê tởm."
"Bốp!" Một cú tát giáng xuống.
Lực tay mạnh đến nỗi khiến Tống Dĩ Thi hoa mắt chóng mặt.