"Vẫn chưa…"
"Vậy phải làm sao đây?"
"Không vấn đề gì. Với tình hình bây giờ, có tìm ra cô ta cũng chẳng còn tác dụng gì, cho dù cô ta có giải thích hay làm chứng cho anh, thì cũng không có ai tin tưởng lời nói của cô ta. Trước mắt, anh đang trấn an gia đình của người chết, rồi sau đó sẽ tìm cách điều tra xem có sơ hở ở khâu nào không… GK của chúng ta không thể vô duyên vô cớ chịu sự oan ức này được, cưỡng ép giải phóng mặt bằng là chuyện nhỏ, mạng sống một nhà năm người là chuyện lớn, chúng ta gánh không nổi…."
"Vâng, thế anh cẩn thận một chút."
"Em ăn cơm chưa, vợ?"
"Vẫn chưa, em chuẩn bị đi bệnh viện thăm ba, sau đó cùng ba mẹ ăn cơm, lát nữa còn phải đi gặp khách hàng."
"Em vất vả rồi…" Tần Sở đau lòng.
Lúc này, anh chỉ hận bản thân không thể phân thân ra hai nơi, nhưng cuối cùng vẫn phải để vợ gánh vác cùng mình.
"Anh nói ngốc nghếch gì vậy, chúng ta là người một nhà, việc của anh chính là việc của em."