Hoắc Miên nói xong, ngay cả chính cô cũng không nhịn được phải cười trộm. Không biết lát nữa Tần đại nhân sẽ có phản ứng gì đây? Dứt khoát nói không cần ở trong phòng luôn, hay là tức giận đuổi cô đi?
Hoắc Miên đang cúi đầu suy nghĩ lung tung thì cửa chợt mở ra tung ra. Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị người ta bế bổng lên. Sau đó...
Một tiếng sau, Hoắc Miên bước ra khỏi phòng tắm, mềm nhũn trong lòng Tần Sở.
"Chồng à, sao anh biết là em? Không cần nhìn đã đè ra ngay rồi, lỡ như sai người thì phải làm sao?"
Tần Sở ôm cô, hơi cong môi.
"Nếu là người ngoài thì Tiểu Dương sẽ không cho người ta vào, lại còn giở trò trước cửa phòng anh."
Hoắc Miên: "..."
"Cho dù em có đè thấp giọng đến mấy, anh cũng có thể nhận ra ngay."
Hoắc Miên: "..."
"Muộn như vậy rồi, em còn chạy đến đây làm gì. Ngồi hơn hai tiếng, khổ biết bao nhiêu chứ."
Tần Sở đau lòng, khẽ vuốt một sợi tóc trên trán Hoắc Miên.