"Đang ăn." Giọng nói Tần Sở dịu dàng, vì sợ Hoắc Miên lo lắng, nên anh nói dối cô.
Anh sẽ không nói cho cô biết, tình huống hiện giờ bên thành phố T nguy hiểm cỡ nào.
"Ăn gì vậy?"
"Món ăn đặc sắc của địa phương." Tần Sở bình tĩnh tự nhiên.
"Vâng, vậy anh ăn nhiều một chút, đừng để bị đói."
"Được, em về từ nhà của tiến sĩ Tưởng à?"
"Vâng, Linh Linh rủ em đi quán bar uống rượu, nhưng dạo này trạng thái tinh thần của em không tốt lắm, không muốn đi đâu cả, chỉ muốn về nhà thôi."
"Ừ, vậy em ngủ sớm đi…"
"Chồng ơi…" Hoắc Miên kéo dài tiếng gọi.
"Sao?"
"Hay là em dứt khoát từ chức, đến GK giúp đỡ anh? Em cảm thấy anh vất vả quá… Một tập đoàn lớn như vậy, mà không có người có thể tin tưởng được, cái gì cũng phải do anh tự mình xử lý, thật là quá mệt."
Hoắc Miên đau lòng cho chồng mình, nên rối rắm cả buổi tối.
Cô bỗng nhiên suy nghĩ rằng mình có làm bác sĩ hay không, đã không còn quan trọng nữa rồi.