"Cô buông tôi ra, tôi muốn bóp chết cả cô nữa, cô cũng là kẻ xấu… Cô là ác ma, cô là ma quỷ giấu dưới lốt con người."
Cô gái khoa tay múa chân, hung ác xông về phía Hoắc Miên.
Sức lực của cô ta bỗng mạnh lên rất nhiều, đến mức Trần Khiết cũng không giữ nổi cô ta.
Hoắc Miên rút ống tiêm mang bên người, đâm thẳng vào huyệt vị trên gáy cô ta.
Thuốc tê bắt đầu thấm vào, cô gái ngã xụi lơ xuống đất.
"Trưởng khoa… chị không sao chứ?" Trần Khiết bị dọa sợ đến mức thay đổi vẻ mặt, xông lên kiểm tra cánh tay Hoắc Miên.
Cánh tay phải bị cào… có vết máu rõ ràng.
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi." Hoắc Miên xoay người ngồi xuống, lấy lọ cồn I-ốt sát trùng, sau đó tìm băng gạc, tự băng bó cho mình, động tác vô cùng mau lẹ dứt khoát.
"Trưởng khoa, em xin lỗi, em không ngờ cảm xúc của cô ta không ổn định như vậy." Trần Khiết tự trách mình.