Hoắc Miên kể lại chuyện gặp Ninh Trí Viễn.
"Như vậy không tính là thánh mẫu, em cũng chỉ là được người ta nhờ vả thôi mà..."
Tần Sở nói xong thì thấp giọng cười...
"Cười cái gì?"
"Bà xã... công lực khuyến khích người ta phát triển này của em, nếu rèn luyện một chút thì có thể đi làm tiếp thị, tẩy não đấy... Em đã nói đến mức này rồi, nếu Ninh Trí Viễn vẫn từ bỏ cơ hội cuối cùng đến Mỹ thì đúng là đầu óc có vấn đề..."
"Ha ha... Tần đại nhân, quả nhiên anh vẫn xấu xa như vậy, chửi người ta mà không cần một từ thô tục nào... Được rồi, không nói chuyện của anh ta nữa, chuyện Hiểu Tuyết nhờ em cũng đã làm rồi, coi như cũng hoàn thành tâm nguyện của cô ấy... Bây giờ em muốn đến Thiên Phúc Uyển ăn cơm với mẹ, tối nay anh có qua không?"
"Anh thì chưa chắc, công ty còn rất nhiều chuyện cần xử lý, em cứ ở với mẹ đi."
"Vâng, vậy anh làm xong đến đón em nhé!"
"Được."
Cúp điện thoại, Hoắc Miên lái thẳng xe vào Thiên Phúc Uyển...