Hoắc Miên cười, nhìn Hoắc Tư Khiêm rồi nói: "Anh Hoắc nói quá lời rồi, Tô Ngự làm gì có bản lĩnh như anh, mà anh ta cũng sẽ không làm mấy chuyện hèn hạ của tiểu nhân, hay dùng những thủ đoạn không thể để lộ ra ánh sáng… Dù sao thì mọi người đều khác nhau mà, đúng không? Anh Hoắc cũng rất đặc biệt, anh giỏi đến mức có thể khiến nghệ sĩ của GK bỏ đi hết… Nhưng mà điều này cũng nói lên được một điều anh thực sự rất có uy đấy, sau này chúc công ty anh có thể phát triển mạnh mẽ hơn nữa theo kế hoạch, đồng thời chúc anh có buổi tối vui vẻ bên người đẹp… À, đúng rồi, hình như anh đã kết hôn rồi. Anh dẫn người đẹp ra ngoài một mình thế này, chắc cô Tống Dĩ Thi cũng sẽ chú ý đấy."
Nói xong, Hoắc Miên không để cho Hoắc Tư Khiêm nói gì, đã xoay người rời đi, chỉ để lại tờ tiền mệnh giá ba trăm tệ trên bàn…
Hoắc Tư Khiêm cũng không tức giận, nhìn quen dáng vẻ tức giận của Hoắc Miên, anh ta còn cảm thấy cô rất đáng yêu.